|
màu thời gian
Nhà ông bà Ngoại Ty rất là đông con cháu. Mổi khi hè về, nhà ông bà Ngoại lại gom tụ những đứa cháu nhỏ từ xa thật xa như Tuy Hòa, Ðàlạt và gần nhất là Biên Hòa hay Dĩ An. Ðông con cháu như vậy đó nhưng không khí trong nhà còn có sự hiện diện của một con rùa, một chậu cá lia thia, và một đàn chim cúc nữa. Cá lia thia cho bầy cháu nhỏ để dành chơi đá cá. Nuôi chim cúc để lấy trứng cho các cháu ăn. Còn con rùa, con rùa này thì già lắm rồi. Nghe nói ngày xưa ai đó đã đem đến biếu ông Ngoại để.. ăn chứ không phải để nuôi đâu ! Vậy mà cái thời gian "ngày xưa đó" cho đến bây giờ con rùa vẫn còn hiện hữu, sống ung dung giữa hai mùa mưa nắng. ![]() Sau cơn mưa, thời tiết như mát hẳn ra. Nụ hoa vàng đầu tiên trên giàn mướp Ty trồng đây rồi. Vậy là sắp có mướp ăn nay mai, tha hồ cho bà Ngoại nấu canh mướp ! Còn gì nữa không ? Bậc tam cấp chiều nay vắng lối đi "tha gạo" của gia đình họ kiến rồi đó. Trời mưa ướt như thế này, ngồi ngắm rùa trong thau, thỉnh thoảng rùa ngước đầu lên nhai vài miếng xà-lách rồi lại cúi xuống, lặn hụp trong nước thật là một điều thú vi. Nhưng hình như cuộc đời không giữ mãi được một chổ ngồi.. nít nhỏ hoài như vậy. Ty đã bắt đầu.. bể giọng nói. Và gương mặt tự dưng tha về vài cái mụn be bé, vô trật tự. Không biết đến từ đâu và đến từ bao giờ ! Và mùa hè nhàn hạ lại trở về. Năm nay, nhà Ngoại Ty "chứa" chị Sớm Mai từ Biên Hòa xuống. Chị xuống Sàigòn để luyện thi vào Ðại Học. Chị học suốt ngày. Còn rãnh tay là chị cầm cây chổi quét từ nhà trên cho đến nhà dưới. Từ lúc có mặt của một Sớm Mai này hình như bà Ngoại bớt cằn nhằn cái tánh lơ đãng của Ty và nhà Ngoại dĩ nhiên cũng bớt.. đóng bụi dần ! Mỗi buổi sáng sau khi ăn chén cơm chiên, uống ly cà phê nhỏ xong là chị cứ hay rũ Ty.. quét nhà. Lúc đầu chị "dành" hết chuyện này, nhưng bà Ngoại lại thấy "sư hiện diện" của Ty làm nên một trang sử.. lười biếng nên bà Ngoại không "an tâm" và dặn chị phải "chia bớt" việc làm cho Ty để chị có thời giờ mà học thi. Thật là lạ lùng. Học thi với quét nhà, hai cái việc đó đâu có ăn nhặp gì với nhau đâu! Nhưng mùa hè rồi cũng chấm dứt. Chị lại trở về Biên Hòa. Ước mong thi đậu vào Ðại Học của chị coi như tan thành mây khói chỉ vì lý lịch chị không "trong sáng" chút nào ! Năm ngoái, anh Vũ, anh chị Sớm Mai, cũng xuống trọ nhà ông bà Ngoại để luyện thi Ðại Học và kết quả là cũng đậu cành mềm. Lý lịch không "trong sáng" của chị không làm cho những người chấm bài thi phải bận tâm. Lý lịch chị đã bị xóa ngay từ lúc nộp đơn thi rồi. Ðại Học đối với chị cũng.. sương mù lắm, mặc cho mọi người chế nhạo với nhau rằng Ðại Học thời nay là.. học đại đó. Nhưng, dù có muốn học đại hay học "giả vờ" thì chữ lý lịch vẫn luôn luôn ám ảnh đi đầu. Buổi tối, trước khi chị trở về Biên Hòa tự dưng chị rinh gối, mền ra ngoài phòng khách ngủ với Ty. Chị kể Ty nghe về Biên Hòa, về căn nhà "mát rượi" mà Mẹ chị với mấy đứa em đang.. đón tin buồn ! Về ngôi trường Ngô Quyền, về bạn bè Thầy Cô, và dĩ nhiên về .. một người. Ty còn nhớ, đêm hôm đó Ty đã nằm im thin thít, ôm gối ôm nghe chị kể về "người-bạn-của-chị " với cả một nỗi niềm thân thiết sao sao đâu. Thú thật, lúc đó Ty cũng "mơ ước" khi nào "lớn lên", sẽ có được "một người bạn" như chị Sớm Mai vừa kể. Người bạn đó nếu có, hy vọng, sẽ dễ thương và hiền lành như thế ! Chị bị "đánh rớt " khi thi vào Ðại Học nhưng hình như đôi mắt chị, trong bóng tối của đêm hôm đó đã cho cho phép chị nở một nụ cười thật ngọt ngào. ![]() Thế rồi Ty đi Pháp thật. Tưởng như nằm mơ vậy ! Ty đi được vài tháng thì ở nhà Mẹ Ty cũng tìm cách ra đi để hầu mong sớm được đoàn tụ với gia đình. Nhưng đi ở đây, là đi.. không chính thức. Ði bộ, đi xe đò, đi ghe, rồi lại bị bắt, bị gạt.. Mẹ Ty lại tiếp tục.. ngâm nga cái "điệp khúc màu xanh hy vọng" để rồi lại bị lường gạt tiếp tục... Con đường ra khơi không biết đâu là bến bờ. Nguy hiểm thế nào ? Hải tặc tấn công những chiếc thuyền ra sao ? Hai tiếng "nguy hiểm" ấy lớn lao và kinh khủng như vậy đó, nhưng ngoài biển vẫn có những con thuyền nhỏ lênh đênh. Số mạng con người thật nhỏ nhoi và chịu đựng. Chịu đựng ở đây là sự hy sinh của không biết bao nhiêu thân xác những cô gái để cứu lấy mạng sống của những người trên tàu. Vượt biên nguy hiểm lắm ! Vậy đó, mà con người vẫn tràn ngập ra biển, chỉ vì hai tiếng kêu tha thiết là : tự do ! Lần sau cùng Mẹ Ty dắt theo ba cô cháu gái theo tháp tùng. (Trong đó dĩ nhiên có một Sớm Mai mà năm nào đã "không ngừng phân công" cho Ty quét nhà mỏi nhừ cả tay !). Có thể gọi ba cô cháu này là.. ba-trái-bom-nổ-chậm cũng được ! Và thật là may mắn, một may mắn lớn lao cho tất cả mọi người thân trong gia đình là con thuyền năm nào đó đã ra đi thật bình an và ghé được một bến bờ. Vì nghe kể lại khi đến bờ tự do, căn nhà sàn ở tạm trên đảo của Mẹ Ty và ba cô cháu gái này đã vậy còn rất đông "anh hùng Hảo Hớn" ghé thăm và giúp đở nữa ! Thôi, hãy coi như đó là số Trời. Trời cao thì có mắt. Chỉ tội ở chổ phần đông những người ra khơi đều là những người hiền lành, vô tội. Trời cao, nếu có mắt thật, thì hãy luôn luôn có mặt để giúp đở những người hiền lành vô tội đó mà chóng chọi với những đói, khát, hiểm nguy ngập tràn. Ðừng bao giờ ngủ quên, ngủ muộn .. Xin hãy luôn có mặt để che chở những con thuyền nhỏ vượt qua bao cơn bão táp mà ghé được bến bờ tự do... ![]() Mẹ Ty rời trại, rời đảo sớm nhất. Ba cô cháu gái ở lại tiếp tục đợi và chờ được bảo lãnh đi. Ty chỉ nghe kể lại nên cho dù có muốn chia xẻ nổi khổ cực của những ai đã từng sống trên đảo tạm dung chắc cũng không làm sao chia bớt gánh nặng đó được. Chỉ biết vài tháng sau trong ba cô cháu gái đó một người thì bay về phía Nam California, hai cô cháu gái còn lại thì.. không ai nhận ! Trong đó, dĩ nhiên lại có một Sớm Mai của Ty chứ không ai xa lạ hơn. Chị chắc mang số con rệp hay sao không biết ?! Xin sang Mỹ thì Mỹ lại lắc đầu. Nói rằng chị có anh em ở bên Hòa Lan, hãy xin tị nạn bên Hòa Lan. Mà xứ khỉ ho cò gáy đó lại bát đơn, với lý do.. chị hơn 19 tuổi ?! Thế là chuyển sang Úc, rồi Gia Nã Ðại. Ai cũng bát đơn. Số chị Sớm Mai này chắc phải nấu một nồi chè và xin.. đổi lại tên là vừa. Chị tên Sớm Mai mà lúc nào cũng thấy cả một bầu trời.. Sớm Mốt ?! Chuyện gì cũng phải chờ, phải đợi. Chắc sẽ còn xách nước dài dài, và ngồi chờ.. Mỹ "hốt rác" ?! Nhưng mà, đã gọi là số Trời rồi, Trời phán rằng Sớm Mai cũng sẽ sang Mỹ, sẽ rời đảo Pulau Bidong (Mã Lai), sẽ chuyển sang Bataan (Phi Luật Tân), sẽ được đưa vào học một lớp Anh Văn, rồi sẽ cho "câu chuyện đầu tiên" vào quá khứ, rồi sẽ bỏ quên hết vài mẩu tình vụn vặt ở Bidong (Mã Lai), để rồi sau đó sẽ gặp duy nhất.. một người ! ![]() Và cũng từ nơi đó thỉnh thoảng Mẹ Ty cũng nhận được thư của người thân, gia đình tá túc khắp nơi trên thế giới ! Trong số những lá thư đến Châtenay và nhờ chuyển về Việt Nam có một vài tin tức về chị Sớm Mai và Chàng Hảo Hớn. Hình như mối "tình-vượt-biên" của hai người không được giản dị cho lắm. Bên nhà thì không có ý kiến gì ráo trọi nhưng trong khi đó lại có một người phản ứng kịch liệt ! Ðó là dì Vi. Dì Vi ở Houston vừa lo lắng, vừa lo ngại rất.. xa xôi rằng chị Sớm Mai không học hành đến nơi đến chốn, vì : - Sang đây, ngoài cái chữ đi tìm Tự Do là chữ học cho thành Người thôi. Không có bồ bịch gì hết. Dẹp hết ! (Vậy là cái chuyện muốn .. "chống lầy" thì đừng nên "bàn tới ", chuyện ấy xa xôi vời vợi lắm chị Sớm Mai ạ ?!) Thế mà, Chàng Hảo Hớn vẫn cố gắng gọi điện thoại xin phép, năn nỉ và giải thích. Tha hồ cho Chàng lấy chuyến bay từ xa xôi về nơi chị Sớm Mai đang cư trú, đang chăm chỉ lo học thành.. Người (!) Chàng còn can đảm hơn, mặc dù không cho phép Chàng vẫn đến tận nhà và xin được gặp mặt chị Sớm Mai. Nhưng Dì Vi vẫn cương quyết từ chối.. Cái cửa ngỏ đầy gian truân, trắc trở ơi ! Chàng xách hành lý về lại nơi Chàng ở. Còn Nàng thì không hề hay biết được.. niềm thất vọng, ngao ngán từ phía Chàng đâu, phải thế không ? Năm 1986, lần đầu tiên Ty làm một chuyến ngao du trên xứ Mỹ. Và ngôi nhà mà khi Ty đặt chân đến California đầu tiên, lại là nhà chị Sớm Mai và Chàng Hảo Hớn kia! Bao nhiêu là thời gian đợi và chờ, đầy gian truân và khắc khổ. Vậy đó mà cuối cùng hai người cũng lấy được nhau. Hay thật ?! Ngôi nhà nhỏ thôi, nhưng đầm ấm và hạnh phúc làm sao đâu. Trên bàn ngủ có một tấm hình Chàng Hảo Hớn mặc quân phục trắng. Quân phục Hải Quân. Ánh mắt.. mơ màng ngó ra biển. Trông thật là.. lướt sóng ! Ty vẫn nhớ mãi đôi mắt chị Sớm Mai vời vợi yêu thương khi "giới thiệu sơ sơ" về tấm ảnh đó như thế này : - Ba chị làm lính nên chắc vì vậy nên.. chị cũng mê lính luôn ! Rồi chị quay sang Ty cười : - Hình chồng Sớm Mai đó, "bà đầm" ! Sao, ngó coi được không ? Ty nhớ mình có trầm trồ, khen.. mát một câu : - Ðược lắm. Chị mà chấm chắc chắn là được rồi . Chị kéo Ty ngồi xuống mép giường kể lể : - Tụi chị quen nhau từ bên đảo lận đó và bây giờ thì có ..nhỏ Thanh Mai ! ![]() Nói là nói như vậy chứ thật ra, thỉnh thoảng có dịp sang thăm gia đình bên nớ, bên này cảm thấy hạnh phúc tràn dâng ! Căn nhà của chị Sớm Mai và chàng Lính Thủy đã dọn về quán .. Hột Soàn rồi (Diamond Bar !). Căn nhà có tiếng đàn dương cầm của nhỏ Mai. Có những khung hình đẹp nhưng đã được chàng Lính Thủy tháo bỏ tấm kiếng vì sợ.. động đất ! Ty còn nhớ mãi cái căn nhà đầu tiên khi đến California, căn nhà kế cạnh "con mẹ Mễ Tây Cơ ". Những buổi sáng đi làm chị Sớm Mai và chàng Lính Thủy đem gửi con sang bên đó. "Con mẹ Mễ Tây Cơ" cho nhỏ Mai bú bằng cách đặt một cuốn sách lên trên người nhỏ Mai, lúc đó mới được bốn tháng, rồi "con mẹ Mễ" kê bình sữa trên đó cho nhỏ Mai bú.. mình ên ! chị Sớm Mai và chàng Lính Thủy đau lòng lắm mà không biết làm gì hơn. Ti nghiệp nhỏ Mai, hình như "biết thân phận" mình hay sao nên.. không thiết bú luôn. Thà nhịn đói, nằm đợi Ba, Mẹ đi làm về để được Ba, Mẹ ôm vào lòng ăn sữa trừ hao ?! Ty còn nhớ đến sự vất vả, tằn tiệm của căn nhà đầu tiên. Vào một buổi chiều hôm đó không biết chàng Lính Thủy xin được ai một cái tủ để đem về đựng quần áo nhỏ Mai. Phòng của nhỏ Mai lại nằm trên tầng nhất. Ty tiếp chàng Lính Thủy một tay, hai anh em khệ nệ "bưng" cái tủ nặng khủng khiếp "chưa từng thấy trong cuộc đời" đó lên phòng ! Thật tình mà nói, lúc đó Ty đã nghỉ rằng : - Quăng cái tủ đời "Louis.. thứ mười mấy" này cho rồi. Ði ra tiệm chọn cái tủ nào khác, trả thêm tiền (nếu cần thiết !) và nhờ họ mang.. thẳng vào phòng. Hơi đâu mà cực thân chi cho.. hao mòn sắc thể vậy không biết ! Bên Tây, người ta "vưỡn" hay làm như vậy đó mà ! ![]() - Chồng của chị Sớm Mai là một người vô cùng tế nhị ! Mẹ Ty nói sao, Ty xin lập lại y như vậy. Anh mồ côi Cha-Mẹ từ thưở nhỏ. Là một người lính Hải Quân, thuộc khóa 20 - Ðệ Nhị Hổ Cáp. Là chồng chị Sớm Mai . Là một người cháu rễ trong gia đình và một người anh rễ (lại chỉ là.. anh-rễ-họ thôi !) nhưng tấm lòng anh rất là chân thật, giản dị và nhất là anh sống rất có tình gia đình. Không biết anh đóng vai trò.. con rễ như thế nào ? Chứ hai vai trò: cháu rễ và anh rễ thì người lính Hải Quân, thuộc khóa 20 - Ðệ Nhị Hổ Cáp - của chị Sớm Mai này phải nói là rất.. đạt ! Có một câu nói mà anh đã nói với Ty như thế này : - Nếu anh không thương, và tội nghiệp sự chờ đợi lẫn tin tưởng của Sớm Mai thì chắc chắn là anh đã bỏ cuộc từ lâu lắm rồi. Anh nghe kể về dì Vi, nhưng thật sự anh không ngờ dì Vi lại khó đến như thế. Ty có tưởng tượng được hay không thời gian tụi anh đi vượt biên, gặp nhau trong lớp học Anh Văn, rồi sau đó mổi người một ngã. Sớm Mai về Houston, trong khi đó anh lại về California. Rồi chắc dì Vi không "yên tâm" trong việc học hành của Sớm Mai sao đó, Sớm Mai lại "được" chuyển lên tận Langsing (Michigan). Ty hãy tính thử đi, thời gian là bao nhiêu lâu ? Anh thương Sớm Mai lắm mặc dù đã nhiều lần dì Vi làm anh chán nản muốn bỏ cuộc luôn. Ðây, chỉ là một bài viết ngắn. Ghi lại theo trí nhớ và kỷ niệm. Anh đã nhiều lần "chán nản, muốn bỏ cuộc" mà cho đến nay câu chuyện của anh vẫn mãi gắn bó, êm đềm và thủy chung ! Không biết phải ghi thêm những gì bây giờ nữa. Thôi thì, hãy nhận nơi đây, chị Sớm Mai và người lính Hải Quân, thuộc khóa 20 - Ðệ Nhị Hổ Cáp, hãy nhận nơi Ty, một lời chúc lành: Một lời chúc chân thật nhất cho hôm nay và mai sau ................. (Paris, 02/11/2000) http://saigonline.com/trangthanhtruc trangthanhtrucparis@yahoo.fr |