Bốn mươi năm ( 1974 - 2014 )
Thương tặng ông xã Lê Văn Tài - Kỷ niệm 40 năm ngày cưới Bốn mươi năm tình chồng nghĩa vợ Vẫn mặn nồng như thuở mới quen Anh và em có duyên có nợ Nên ông tơ mới cột chỉ hồng Anh Trà Vinh còn em xứ Huế Hai phương trời cách biệt xa xôi Thế mà sao hai ta lại gặp Để cùng nhau nên vợ nên chồng Bốn mươi năm buồn nhiều vui ít Ta cùng nhau cố gắng sẻ chia Anh nhớ chăng những năm tù tội Em tìm thăm vất vả trăm chiều Rồi anh về cũng xa nghìn dặm Lại vì anh tiếp tục ngược xuôi Ba năm chẳng về quê dạy học Là ba năm chia đắng sẻ bùi Đó là quê, sao anh lạc lõng Bị dập vùi, đày đọa khổ than Dù anh “Ngụy” nhưng em cô giáo Cũng cho anh nở chút mặt mày Theo thời gian trôi đi chậm chạp Anh ra đi, bỏ lại vợ con Nơi xứ người anh buồn vô hạn Tại quê nhà em nặng nhớ thương Ngày đã nhớ, đêm trường cũng nhớ Cứ nhớ thương, thương nhớ mõi mòn Ba năm dài bằng ba thế kỷ Đến một ngày không thể đợi mong Dẫn ba con rời xa quê mẹ Trên con tàu đầy rẫy hiểm nguy Cứ tưởng chết thây vùi biển cả Vì sóng to gió lớn dập dồn Thêm hai chiếc tàu dân hải tặc Cố rượt theo cướp của giết người Nhưng nhờ Chúa giúp cho khỏi nạn Gặp lại nhau trên đất quê người Mấy mươi năm phụ anh tạo dựng Mái gia đình hạnh phúc ấm no Niềm mong ước lớn lao canh cánh Cho ba con đổ đạt nên người Trên đất khách, mình là thiểu số Cũng làm cho rạng mặt giống nòi Đó là niềm tự hào dân tộc Để cho người nể phục dân ta Bốn mươi năm ngọt bùi cay đắng Trên đường dài ta vẫn sánh đôi Đến khi nào Chúa lên tiếng gọi Cũng cầu xin Chúa gọi đi cùng Để khỏi người ở lại nhớ thương Kẻ ra đi một mình cô quạnh |
|
Nguyễn Ánh |
gái việt anh thư
Thời gian trước cha là lính thủy Áo xanh dương trông thật oai hùng Năm cùng tháng theo tàu vượt biển Sóng bạc đầu trời nước mênh mông Thân nam nhi tang bồng phỉ chí Mộng hải hồ ngang dọc, dọc ngang Tàu ra khơi, tàu về cập bến Năm ba ngày tiếp cuộc viển du Nhưng than ôi ! Tháng tư uất hận Một ngày buồn tang tóc thê lương Lìa quê cha, mồ mả ông bà Theo một đoàn làm người vong quốc Sống tha phương, tan nát cỏi lòng Rồi hôm nay con là lính thủy Nơi xứ người tiếp nối chí cha Dù cho con là phận quần thoa Cũng đã làm rạng danh giống nòi Ta khấn xin hồn thiêng sông núi Cho con luôn chân cứng đá mềm Khắp nẻo đường thi hành nhiệm vụ Hơn đấng râu mày, tỏ mặt anh thư |
|
( Cô Chú LVTài thân tặng hai cháu Minh Tú và Cẩm Vân nhân ngày ra trường 26 tháng 05 năm 1999 ) |
hai hình ảnh, một cuộc đời
Tôi không muốn so sánh Tổng Thống Ngô Đình Diệm Với lão tặc họ Hồ Vì hai bên là hai thái cực Ngô Tổng Thống như sao Bắc- Đẩu Tỏa hào quang ngời sáng trong đêm Còn họ Hồ như một chấm đen Trong bóng tối đêm ba mươi tết Thế nhưng tôi không khỏi nghĩ suy Cùng nòi giống mà sao trái ngược Chín năm dài miền Nam no ấm Được tự do, độc lập nhờ ai? Ngô chí sĩ dựng xây Nam Việt Thật khó khăn bởi nạn sứ quân Còn quân đội mới phôi trứng nước Quốc khố trống không Lòng người dao động Thiếu tướng tài một dạ vì dân Thêm Việt Cộng gài người ở lại Phá nơi này, khủng bố nơi kia Tạo khó khăn trên khắp mọi miền Của trời Nam trên đà xây dựng Nhưng với lòng yêu dân yêu nước Người quyết tâm bồi đắp non sông Dù chỉ nửa giang sơn gấm vóc Cũng cố sao sánh với năm châu Chín năm trời miền Nam phồn thịnh Dân miền Nam hạnh phúc, ấm no Nhưng than ôi! dân Nam bất hạnh Sinh ra chi lũ tướng phản đồ Tham tiền Mỹ, giết người yêu nước Để bảy lăm Việt Cộng tràn vào Biến miền Nam thành nơi địa ngục Dân đói nghèo, rách rưới thảm thương. Hồ chí Minh, con người tham vọng Pháp chối từ , theo vội Tàu, Nga Đem chủ thuyết điên rồ Cộng sản Vào Việt Nam làm khổ người dân Mấy mười năm người dân điêu đứng Đã đói lòng, còn mất tự do Dân Nam Việt làm sao quên được Tết Mậu Thân, sáu tám Huế đô Lũ Việt Cộng giết người tàn bạo Đánh bể đầu, tập thể mồ chôn Hơn năm ngàn dân lành vô tội Tiếng khóc than dội thấu đến trời Huế đô ơi! Vào đêm năm ấy Làm sao quên chết chóc , đau thương Bầu trời Huế nhuốm màu tang trắng Khắc sâu vào tâm khảm người dân Năm bảy hai lại phen hoảng hốt Đại lộ kinh hoàng máu chảy thành sông Thêm một lần bỏ nhà bỏ cửa Dân Huế đô cố tiến vào Nam Vì nơi ấy cờ vàng ba sọc Nơi tự do, hạnh phúc, ấm no Năm bảy ba đồng mình Nam Việt Là Hoa Kỳ chuyển hướng chính trường Bắt tay nhau cùng Tàu Cộng sản Bỏ miền Nam cô độc, bơ vơ Thiếu súng đạn, quân trang, quân dụng Thiếu mọi đàng để đánh cộng quân Dù tinh thần quân dân cao độ Quyết diệt tan Việt Cộng côn đồ Làm tay sai cho Tàu , Nga đỏ Rước voi dày mã tổ ông cha Khi Cộng sản Nga ,Tàu giúp đỡ Biết bao nhiêu vũ khí tối tân Nên miền Nam máu sông, xương núi Do Cộng quân gian ác gây nên Tiếng khóc than đớn đau cùng cực Dân miền Nam gánh chịu thảm thương Năm bảy lăm, tháng tư đen tối Là ngày tang toàn cõi miền Nam Ngày mất nước, nhà tan cửa nát Vợ xa chồng, con trẻ xa cha Những chiến sĩ miền Nam anh dũng Bị tập trung, hành hạ, đọa đày Việt cộng xiết dân lành khốn khổ Cả sắn khoai không đủ mà ăn Chừng như muốn trả thù dân tộc Hành dân Nam đói lạnh lầm than Vài năm sống cùng người Cộng sản Dân miền Nam ốm đói, xác xơ Mọi tự do chúng đều tước đoạt Biến miền Nam thành một ngục tù Đây, đất mẹ mà không sống nổi Nên người dân tìm cách vượt biên Dù biết trước muôn vàn nguy hiểm Vẫn ra đi tìm kiếm TỰ DO Quốc Hận 2013 Nguyễn Ánh |
ngày con thành đạt
Nhớ ngày nào các con còn nhỏ Ở Càng Long, cuộc sống thanh bần Quê nội đó, nghèo nàn cơ cực Bố lại mang cái nhãn " Ngụy quân " Bị quản thúc, lao công đắp đập Đi trình, về gởi, bọn chính quyền Thân tàn tạ, đọa đày, tủi nhục Không việc làm, sự nghiệp trắng tay Mẹ đi dạy, đồng lương chết đói Cũng ráng theo, " bán phổi " hàng ngày Để mua gạo, mua nhu yếu phẩm Cho các con " no ấm " với người Dưới chế độ Việt Nam Cộng Sản Đời người dân thiếu thốn trăm bề Nhưng bố mẹ lo bằng mọi giá Để các con sống thật vui tươi Không đói lạnh, lôi thôi, lếch thếch Như trẻ con cùng khổ quê mình Thời gian trôi, các con nhỉnh lớn Thấy ngày mai đen tối mịt mù Với lý lịch " Ngụy quân " của bố Là bức tường chận bước tương lai Sức các con làm sao leo được Chỉ đứng nhìn, dòng lệ xót xa! Vì các con, quyết tâm vượt thoát Phải đi tìm hai chữ " tự do " Dù có trả giá bằng cái chết Bố cũng đi, vượt khỏi gông cùm Tìm đất hứa cho đàn con nhỏ Sống vươn lên thỏa chí ước mong Trong cơn bão sóng gào gió động Bố vượt qua cái chết hiểm nghèo Đến đất Mỹ, cố công lao động Gởi tiền về giúp vợ giúp con Làm bảo lãnh gia đình đoàn tụ Để các con có chốn tiến thân Nơi quê nhà ngày đêm chờ đợi Mẹ sống như một nữ tu hành Không phấn son, se sua, chưng diện Chỉ âm thầm, đơn giản, đợi chờ Năm tám bảy, chính quyền Việt Cộng Ngưng chương trình đoàn tụ gia đình Vì nôn nóng các con qua sớm Để học hành theo kịp với người Mẹ liều mình dẫn con vượt thoát Mười mấy lần thất bại ê chề Ba, bốn lần mẹ con tù tội Không nản lòng, mẹ vẫn tiếp đi Dẫn ba con vượt bao nguy hiểm Có Cậu Cưng mẹ cũng đỡ lo Trời thương xót! Vào đêm giông bão Tàu mong manh chứa bảy ba người Vượt trùng dương, đang cơn giận dữ Như điên cuồng, gió thét mưa gào Từng núi sóng tiếp nhau dồn dập Hất tàu lên lại nhận xuống sâu Nước xanh đen như trong huyệt mộ Phủ con tàu chẳng thấy trời cao Đã bao phen tưởng chìm đáy biển Nhưng cuối cùng đến được giàn khoan Mẹ không ngớt tạ ơn Thánh Mẫu Đưa chúng ta tới bến tự do Năm tám chín, ngày Ni sinh nhật Mẹ con ta đến được Hoa Kỳ Gặp lại bố, bao năm xa cách Nước mắt vui lả chả tuôn tràn! Chỉ năm ngày các con nhập học Mẹ dẫn đi đến lớp, rụt rè Khác ngôn ngữ, thầy cô, bạn học Làm các con cảm thấy cô đơn Mấy tháng đầu học không theo kịp Vì chương trình toàn chữ anh văn Các con lo, cả nhà khuyến khích Phần động viên, phần giúp làm bài Rồi từ từ cũng nhờ cố gắng Các con theo kịp được chương trình Quen bè bạn, thầy cô, trường lớp Sức các con tiến mãi không ngừng Từ bỡ ngỡ rồi lên có hạn Học sinh ngoan và giỏi của trường Thầy cô khen, bạn bè nể phục Bố mẹ mừng, hai cậu cũng vui Theo thời gian các con càng lớn Việc học hành ngày một tiến lên Hết tiểu học, rồi lên trung học Đến Uconn hơn nửa đoạn đường Các con gắng dồi mài kinh sử Năm tháng dài nặng nợ bút nghiêng Mỗi năm qua, chương trình càng khó Phải cố công học tập miệt mài Rồi hôm nay danh đề bản hổ Cả ba con thành đạt nên người Đứa mỗi ngành, góp tay xây dựng Xã hội này, chốn đã cưu mang Cho chúng ta tự do dân chủ Để ơn đền nghĩa trả đáp đền Cho xứng đáng con Hồng, cháu Lạc ( Kỷ niệm ngày MiMi ra trường: May 08, 2004 Kiki ra trường: December 14, 2003 NiNi ra trường: May 09, 2004 ) Thương tặng ba con: Lê Quỳnh Châu - Lê Quang Châu - Lê Quế Châu Mẹ Lê Văn Tài |
| |
bài thơ không tên
Hai lăm năm nhớ về dĩ vãng Kiếp hải hồ phiêu bạt đại dương Hoa biển trắng, nước mênh mông xanh thẳm Băng ngàn dặm hải lý ra khơi Màn đêm xuống, đón sao trời chờ gió Đễ thầm thì với gió đôi câu Nhờ mang đi tìm người yêu dấu Nhắn cùng nàng tâm sự cùng mình ..... " Em yêu ơi ! Thôi đừng khóc nhé ! Cũng đừng buồn đừng giận làm chi Bởi đã yêu người lính hải hồ Thì yêu luôn kiếp đời phiêu bạt Em có biết anh đang nhớ lắm Hình bóng em tràn ngập tim anh Anh ước muốn làm chim lướt gió Về bên em cho thỏa nhớ mong Để em yêu mĩm cười thôi khóc Anh yên lòng quay gót viễn du ... " Hôm nay đầu anh đốm bạc Sống tha hương nặng trĩu cỏi lòng May có em bên anh sánh bước Hết cuộc lữ hành, hết mộng phù du Gởi tặng các anh em Đệ Nhị Hổ Cáp |
| |
yêu nhau bền lâu
Nhớ ngày nào yêu nhau Đã hai lăm năm rồi Nặng tình chồng, vợ nghĩa Thời gian thật thật nhanh Thời gian thật thật nhanh Ngày nào tóc còn xanh Nay mái đầu chớm bạc Tình yêu vẫn thắm nồng Tình yêu vẫn thắm nồng Mặc bảo táp phong ba Mặc cuộc đời trôi nổi Nắm tay bước song hành Nắm tay bước song hành Khi nhắm mắt xuôi tay Hết một đời lữ thứ Vẫn yêu .... yêu nhau hoài Thân tặng các anh chị 20 đã, đang và sắp làm lể kỷ niệm 25 năm ngày thành hôn |
| nguyễn ánh |