thơ đỗ ngọc viêm
"Gôm" Đi Em!
Anh vẫn giận, gì em đã..."Cộng"!
Hai mươi năm...với tuổi của em. Hãy "Gôm" đi...cái gì xưa ấy.
Kẻo héo tàn, nhan sắc nhé em.
Thôi đừng nhớ, những năm ngày ấy...
Lòng đã buồn, tâm lại xót xa?
Tin đi em, bóng tối mờ qua.
Hừng đông phủ, biển pha mầu nắng...
Cổ Văn Ngẫu Hứng
Thăng-Long Thành Hoài-Cổ
Tạo-hóa gây chi cuộc hí-trường?
Đến nay thấm-thoát mấy tinh-sương.
Dấu xưa xe ngựa hồn thu-thảo,
Nền cũ lâu-đài bóng tịch-dương.
Đá vẫn trơ gan cùng tuế-nguyệt,
Nước còn cau mặt với tang-thương.
Ngàn năm gương cũ soi kim-cổ,
Cảnh đấy người đây luống đoạn-trường.
Bài thơ này đã sáng-tác bởi một nữ-sĩ Việt-Nam, trong tiền-bán thế-kỷ thứ
mười chín. Bà nhủ-danh Nguyễn-thị-Ninh. Người ở huyện Thanh-Quan (nay là Thái-Ninh, tỉnh Thái-Bình).
Hiện nay chỉ còn lưu lại khoảng tám hay chín bài thơ nổi tiếng của bà, trong Văn-Học Việt Nam, và “Thăng Long Thành Hoài Cổ” là một.
Đây là loại thơ Đường Luật “Bát Cú, Ngũ Vận”. Một bài có tám câu, năm vần, và phân thành bốn phần. Mỗi phần là một cặp, mỗi cặp có hai câu. Hai câu đầu là cặp Phá Thừa, sau đó là ba cặp Thực, Luận, và Kết. Phá Thừa là phần mở-đề, sau đó là phần có ý chính gọi là Thực-đề, Luận-đề là phần bàn thêm vào để bổ túc cho ý chính, và Kết-đề để đóng lại. Tóm lại thì Mở-đề là “Dạo”, Thực đề là “Diễn”, Luận-đề là “Luận”, và Kết-đề là “kết-luận” của bài Thơ.
Tóc Xỏa Vai Mềm
Anh vẫn nhớ em xưa tóc xỏa,
Tóc em dài thủa ấy anh thương.
Ôi lòng ai mê mải yêu đương,
Tình luyến ái đây còn mãi mãi.
Em đã khóc anh lau nước mắt,
mắt em và cả mắt anh đây.
Đất trời ấy đã chung mầu nắng,
Cùng gió hòa, thành khúc vấn vương!
Ghi Chú: Viêm Tango là bút hiệu của bạn Đỗ Ngọc Viêm; Trong thời gian huấn nhục, vì do bị nhẩy “thăng thiên độn thổ” qúa nhiều nên đi khập khiễng, và bạn bè gọi là Viêm Tango.
Con Dê nơ đỏ
Mặt tròn tròn, miệng xinh trái ấu.
Tuổi tuy qua, tính vẫn trẻ thơ.
Lòng vẫn còn, ôm những giấc mơ.
Trí vẫn nhớ, con dê nơ đỏ.
Hành-Trình Vào Chuẩn-Định
"Đích" ta nói với "Hành-trình":
Người hòng ra khỏi, người mong bước vào.
Kỹ-Nghệ hóa, đời sống vội vàng.
Văn-minh mới, xã-hội phù-du.
Đẩy nhân-sinh, tiến tới hành-trình.
Luôn vội vã, trong muôn bước tiến.
Bỏ những gì, ta gọi tự nhiên. (1)
Hành-trình đó, trộn Vinh trong Hiểm.
Biến-hình người, quyết-định theo đua.
Quên đi hết, lẽ Trời tuyên-định.
(1).II Ti-mô-thê 3:3; K.T., Bản Việt (Phạm-Quỳnh).
Bách-Việt Lạc-Âu
Một thương, tóc bỏ đuôi gà.
Hai thương, ăn nói mặn mà có duyên.
Ba thương, má lúm đồng tiền.
Bốn thương, răng lánh hạt huyền kém thua!
(Ca-dao Việt-Nam)
Răng nhuộm đen, nhưng mình nói đẹp.
Tóc đuôi gà, chẳng kết đuôi sam.
Mẹ Việt-Nam, lòng tâm nhất-quyết.
Để Hán tộc, không muốn sẽ tha!
Nôm, chữ ta, Tàu chê mách qué.
Ta đồng tâm, Quốc-ngữ riêng ra.
Ngàn năm trước, giặc Tàu đô-hộ.
Muôn kiếp sau, Âu-Lạc giống giòng!
Mẹ Việt Đơn-Sơ
Lạy Trời mưa xuống.
Lấy nước tôi uống!
Lấy ruộng tôi cày.
Lấy đầy bát cơm.
Lấy rơm đun bếp.
Lấy rạ lợp nhà.
Lấy trấu ủ phân....
(Ca-dao Việt-Nam)
Lấy óc ra, mà suy-nghĩ lại!
Nhớ khi xưa,"Nước" thịnh, "Nhà" êm.
Dạ dầy mình, "Cái Túi" trong thân.
Đâu có cần, " Ai-Ti", "Máy Tính"?
Bát cơm đầy, thân bụng được yên.
Sống đơn-giản, với lòng người Việt.
Gạo trong nhà, lúa rạ đầy sân.
Phân bón ủ, xanh mầu mạ mới.
Tháng Chín, 2011.
Chỉ-Huy Cơ Khí
Nhân chi sơ, tính bản thiện.
Tính tương cận, tật tương viễn.
(Tam tự Kinh)
Đời Chỉ-Huy, thân hay mắc nạn!
Đi chơi đâu, cũng có thằng con.
Mắt luôn nhắm, cúi đầu theo "Xếp".
Nhưng có điều, con không thích lắm:
Trong chỉ-huy, trên bảo dưới nghe.
Suốt đời này, lúc già... khi trẻ...
"Mười giờ mười", chớ "Ứng" nơi nơi.
Con chẳng khứng, làm ta "Lãnh Tật".
Người viễn-xứ
Em đã tỏ, lòng này mới rõ:
Với chờ mong, đến cạnh dòng sông.
Gởi cho nước, chảy đi nhung-nhớ.
Nơi nhịp cầu, lời chôn ý tỏ?
Gió thổi tóc, thì thầm khẽ khẽ:
"Có nhắn rồi, sông đã gởi đi"!
Em gật đầu, "Cho anh nỗi nhớ".
Lòng e ấp, miệng e mình nói.
Anh nhận được, tâm-tư tê dại.
Đến bao giờ, mới được gần ai?
Để cùng nghe, sóng vỗ đêm dài.
Để cuộc đời, tuy hai ghép một.
Thuốc-Phiện Giấm-Thanh*
Sinh-tố C, thêm vỏ tôm mềm. (1)
Tình và nghĩa, bất-dung thì loạn.
Ta ăn uống, phải cần dung-hợp.
Hãy chú tâm, hai thứ khắc-công.
Lỡ hại thân, nhiều khi mất mạng.
Cuộc đời này, khá nên trân-trọng.
Giữ-gìn mồm, khỏi phải than thân. (2)
Chữ "Chủ-Nghĩa" là chữ bất-nhân! (3)
* Thuốc phiện pha với giấm thanh thì là độc-dược.
Hành lá trộn mật ong, ăn sinh chóng mặt.
(1).University of Chicago: Tôm(Potasiums) +Thạch-tín
(Asernic Oxide AS205) => ADB Asernic Anhydride (AS203)
=> Tê-liệt li-ti huyết-quản trong lục phủ ngũ tạng và da-bì
=> Xuất-huyết ngoại (mũi, mắt, và miệng) => Chết.
(2). Ma-thi-ơ 12:37, K.T., Bản dịch của Phạm-Quỳnh.
(3). "Chủ-Nghĩa" = "ISM": CAPITALISM, SOCIALISM,
COMMUNISM, HUMANISM (Hypocratical Religions),
PERSONALISM, etc....
Trí Mất Tình Còn
Thâm-sâu ghìm-cặp chữ tình.
Ai đi, ai ở, một mình ai mang!
Người mất trí, đâu còn sức nghĩ,
Thân vẫn còn, tình mất một bên!
Tình nhân-thế, phải là đôi cặp.
Có mấy ai, mơ lại tình xưa,
Mà kiếm được, niềm thương-yêu cũ?
Óc còn đây, thân lại hại thân,
Lòng trong nhớ, trí mơ chẳng biết!
Ôi cái tình, sinh-tử biệt-ly.
Cháy Hừng Rơm Rạ
Kỷ-niệm buồn, ai nào muốn nhớ?
Nhớ chi nhiều, lại mệt vào thân.
Muốn quên hết, lại buồn vô tận.
Lại muốn tìm, hờ hững để quên.
Để cám ơn, đời đã đẩy đưa.
Cho ta sống, cháy trong rơm rạ.
Chìm vào những, nỗi vui lang chạ.
Cho hết đời, Trời đã cho ta?
Đổ Ngọc Viêm
|