những vì sao chợt tắt trong chòm hổ cáp 2
( Để tưởng nhớ 31 bạn cùng khóa 20/SQHQ/NT đã đi vào lòng Biển Mẹ )
Có một ngọn lửa tam muội bên anh
Sao anh không đốt?
Có một đống nghĩa tình
Sao anh không chọn?
Có một núi yêu thương
Sao anh không đến?
Có một bể ân tình
Sao anh không lội?
Có ly rượu mời anh
Sao anh dửng dưng?
Có thanh kiếm cho anh
Trên đài chỉ huy cao vút
Cánh chim hải âu kia bay về đâu?
Nguyễn Hùng Tâm
Ánh sáng hào quang rất âm thầm
Của chiếc nhẫn Hổ Cáp ngọc bích màu xanh biếc!
Này điếu thuốc bùng lên đi Lê Văn Thụy! Thụy ơi!
Này nụ cười ngạo mạn Huỳnh Hữu Khương! Khương ơi!
Trong phút chốc bay đi miên viễn!
Này tiếng nổ vang rền như sấm trên không trung hay tiếng kim khí vỡ chát chúa?
Hay tiếng thét ra quân của một cấp chỉ huy? Đỗ Văn Loan
Kẻ trung hiếu luôn luôn lâm hoạn nạn!
Người trốn thoát tù ngục vượt kẽm gai quằn quại!
Máu đổ thịt rơi cho tự do vàng ngọc
Thân đã quỵ nơi nào đó trên rừng sâu thăm thẳm
Hồn đã bay cho hai chữ tự do
Anh đã đi bức hết ngục tù đày đọa
Nơi lũ súc sanh đang dao búa chia chát hận thù!
Nơi loài cầm thú đang liên hoan trên thịt da người ngã ngựa! Võ Văn Vân
Này những cánh chim hải âu
Tự do hay là chết! Nguyễn Lập Thành
Phan Tự Lập
Lưu Văn Nở
Các bạn đã ra đi trong lao tù cực nhọc!
Ai đã giết các anh?
Tại sao vậy? Tội tình gì?
Khi máu nóng bừng lên phẫn nộ
Oán hờn ngút trời cao
Tiễn các anh đi thăm thẳm nghẹn ngào
Mẹ già con dại
Vầng trán ngây thơ âm thầm khóc mãi
Ba ơi ba
Ngày nào ba về lại với con?
Này kẻ đen thui nhưng mang họ Bạch!
Mộng sông hồ còn nhớ một mùa Xuân Bạch Xuân ơi mùa Xuân đã qua đi!
Hít hơi thuốc rít lên màu lửa đỏ
Đốt cháy cả tâm can anh hùng khí đoản!
Này anh về căn nhà ấm cúng
Mà sao
Người vợ trẻ đã chít chiếc khăn tang
Đứa bé bập bẹ tiếng kêu ba. ba... thảm thiết! Nguyễn Văn Được
Này anh về cánh đồng ruộng thẳm
Tưởng sẽ cày lấy bát cơm ăn
Tưởng sẽ cấy gieo làn mạ mới
Tưởng sẽ nuôi Mẹ già xế bóng
Tưởng sẽ dạy lũ con thơ
Ạ ơi, ba đã về bếp hồng bớt lạnh
Anh đã về chăn gối sẽ mặn nồng!
Nhưng than ôi!
Mùa đông vẫn lạnh bếp vẫn chưa hồng
Ai đã đày ải các anh ra nông nổi
Còn tủi hổ nào hơn?
Lê Văn Hậu
Nguyễn Văn Xê
Nguyễn Đức Thảo
Sâm Hồng Minh
Bỏ mình vào cõi u minh vô tận!
Này giờ thứ 25
tuẫn tiết!
Khí thế anh hùng nghiêng ngửa bọn xâm lăng!
Máu đổ ra chan hòa đất Mẹ Nguyễn Quang Toàn
vị quốc vong thân!
Này những bước chân của những người con trở về biển cả
Này những kẻ vinh danh cho tự do
Thế giới tự do đã ruồng rẫy họ
Đã chặt lìa niềm hy vọng dâng cao
Có kẻ ra đi mắt đẳm máu đào
Có kẻ lìa đàn hồn mang uất hận!
Thôi hãy chìa tay ra để bắt
Giá tự do mắc mỏ quá đi thôi! Phùng Ngọc Dồi
Kha Tư Tiếp
Nguyễn Anh
Lâm Quốc Hùng
Bùi Trịnh Tường
Như những tấm gương huyền thoại
Như những anh hùng cứu vớt sanh linh
Các anh ra đi sáng ngời chính nghĩa
Hồn về đâu hỡi các anh?
Cho tự do con trẻ
Cho một ngày phục quốc phải không anh?
Đinh Minh NHuận
Nguyễn Văn Nhẫn
Tô Ngọc Điệp
Trần Văn Cần
Trần Đức Chấn SD
Trần Đức Chấn VN
Võ Văn Kiêm
Nguyễn Đình Thống
Phạm Văn Cần
Nguyễn Văn Nhất Lãng
Xin hãy mỉm cười nơi chín suối
Xin hãy an tâm chốn Thiên đàng
Lũ giặc cỏ sẽ có ngày đền tội
Vì lòng dân oán hận đã dâng cao
Lũ gian manh tráo trở sẽ đầu hàng
Vì chính nghĩa các anh sáng ngời theo năm tháng!
Xin hãy bình an cõi Vĩnh hằng
Vì đời đời cháu con vẫn nhớ
Vẫn hoài niệm một người cha vắn số
Một người anh oai hùng
Một người con yêu của Tổ quốc
Vinh danh các anh các bạn
Những cánh chim biển hiền hòa Hổ Cáp
Đã bay đi cao vút nghìn trùng
Xa thẳm ngoài trùng khơi vạn dậm!
Chắc đã gặp nhau, hẹn nhau
Nơi nào đó trên quê hương khốn khổ
Chỗ nào đó để bắt tay
Trong lòng các anh vẫn biết
Tụi nó còn nhiều việc phải làm
(Lấy lại danh dự cho tụi tao
Lấy lại danh dự cho đồng bào ruột thịt
Cho những người con gái bất hạnh mòn mỏi ở Camdodia, Seoul, Taipei, hay trên
chính quê hương quằn quại của mình!)