4 mùa thương nhớ
Bỏ lại quê hương, bỏ giáo đường
Bỏ người tình nhỏ bỏ yêu thương
Bỏ khung trời cũ về xứ lạ.
Bỏ lại sau lưng một mái trường
Xếp lại thư tình đi chiến chinh
Buồn ơi! tổ quốc sống điêu linh
Một kiếp hải hồ quên năm tháng
Non nước bao giờ thấy bình minh!
Xa vắng người xưa tim xót đau
Tóc nhuộm ba mươi kiếp ve sầu
Nắng hè em còn ôm cánh phượng?
Chờ đợi người thương đi đã lâu
Một nữa đời trai kiếp lưu vong
Kẻ ở người đi nhớ gì không?
Đừng chờ ai nữa ngày trở lại.
Khi nắng bình minh vẫn chưa hồng
Nắng ở nơi nầy vùng Bắc Âu
Không ấm bằng em đôi mắt nâu
Chợt nhớ một thời vùng biển vắng
Có ánh nắng soi bóng con tàu
Mưa lạnh thu buồn đếm lá rơi
Vòng tay nồng ấm đã xa rồi
Người buồn thu cũng giăng mây tím
Cho nỗi cô đơn ngập góc trời.
Cỏ lạnh bờ sông đón gío thu
Lạnh hơn một thuở sống lao tù
Bỗng dưng chiếc lá vàng rơi rụng
Đánh thức tâm hồn đang mộng du
Còn đâu màu áo tím hoa sim.
Dáng nhỏ đông sang biết đâu tìm
Chim bay về phía trời xanh ấm.
Bỏ lại từng đêm nghe buốt tim
Đi giữa trời đông môi buốt khô
Thầm gọi tên người giữa hư vô
Tuyết rơi nhuộm trắng vùng tóc bạc
Cho tuổi xuân chiều chóng tàn khô
Còn nhớ chiều xuân trên phố hoa?
Gío thoảng tung bay áo hoa cà
Gót nhỏ ai về chung lối mộng
Bây gìơ ngày ấy đã phôi pha.
Ở đây không có pháo khai xuân
Vắng cả nụ hôn lúc ngập ngừng
Rượu nồng không ngọt bằng môi dại
Bao giờ thôi hết kiếp trầm luân
Con phố ngày xưa xanh lá me
Mưa ướt vai gầy nón lá che.
Bỗng Tháng Tư Đen làm giông bão
Nón lá quai xanh nát ê chề
Nơi đó chiều mưa trong nghĩa trang
Bạn bè nằm đó không nén nhang.
Rách nát cờ vàng che nấm mộ
Ai xé tan tành lạnh áo quan!
Biết đến bao giờ thăm phố xưa
Trở về đường vắng chiều tiển đưa
Bao giờ mới được rơi dòng lệ
Mừng vui ôi biết nói sao vừa.
Lê Văn Lai
|
|