|
Thuở anh đi một chiều vàng nắng nhạt, Lệ đoanh tròng ảm-đạm buổi tiễn đưa. Lặng nhìn nhau tình yêu dâng ngọt chát, Mong đợi từ đây êm-ái ngày xưa. Thuở anh đi gió lùa đồn hoang-vắng, Rào kẽm gai dầy-đặc nhốt đời trai. Anh bước thấp cao hành-trang trĩu nặng, Em gạt lệ trào thổn-thức bờ vai. Thuở anh đi dáng ai sầu ủ-rũ, Lúc mạ non phơ-phới khắp ruộng-đồng. Rồi anh đọa-đày núi rừng sương phủ, Biết bao lần lúa mới đã đơm bông. Thuở anh đi chiến-trường ngưng tiếng đạn, Rừng núi thêm xanh dưới ánh mặt trời. Nhưng từ đó anh thành tù-không-án, Đôi ta ngậm hờn đếm tháng ngày trôi. vũ hữu lý |
|