Anh đã lỗ mấy chục năm lận đận Leo vết trèo thời dã sừ hoang vu Anh đã thấy trái tim đen sâu thẳm Của loài dơi đang hút máu dân đen Anh đã cởi trên ngàn con sóng vỗ Vẫn thấy mình hời hợt với điêu linh Triệu tiếng nói vẫn thinh không im lặng Hỡi Em yêu, Anh chẳng biết ăn năn Anh hối hận đã lỡ thề quên thốt Một tiếng chào Anh cũng đã làm thinh Vì dĩ vãng là đường dây siết cột Tấm lòng Anh với những vết đao binh Anh như thế mấy chục năm vẫn thế Thấy cuộc đời lỗ lã giữa hoang vu Anh chẳng tiếc một bóng hình kiều mị Nhưng cuộc đời nhiều quá những phân ly! ngày gặp nguyễn văn yên ngô thiện tánh 2008 |
|