Em về với mộng đêm nay, Anh về với biển với mây... thuở nào… Con trăng đứng đợi nghẹn ngào, Em về khơi ngọn dầu hao đêm tàn. Mộng chàng cứ mãi quan san, Còn em dang dở hai hàng lệ rơi. Bến nào trong, đục anh ơi, Cho em chọn bến lựa người trăm năm? Chiếu chăn chưa ấm chỗ nằm, Má hồng sao đã vội vàng muốn phai. Đò nào còn nữa anh ơi, Anh đi theo nuớc biển khơi Ngàn Trùng. Đêm nghe sóng vỗ thì thầm, Con tầu một thưở cánh buồm ra khơi. Thôi thì... đầy đã thành vơi! Anh đi đành trả những lời Thệ Xưa. Thương tằm! Kén vẫn nhả tơ, Bao nhiêu năm tháng... đợi chờ... đợi chờ... vẫn không! thư khanh (Gửi về Những Người Vợ Trẻ của những Chiến Sĩ Hải Quân ra đi không bao giờ trở lại!) |