Chiến tranh rồi cũng gọi tên Bọn mình những gã sinh viên ngù ngờ Bước vào cuộc chiến lơ ngơ Chiến tranh chấm dứt bao giờ chẳng hay Đứa thì lưu lạc trời Tây, Đứa thì chung nỗi đoạ đầy nước non Ngoái nhìn đã bốn mươi năm Tóc mình, tóc bạn dã đầm sương pha Gọi nhau Đô-Đốc cười xòa, Bốn mươi năm có phải là hôm nay Vui mừng tay nắm bàn tay Lửa truyền hơi ấm những ngày rất xa Phu-Nhân Hổ-Cáp lên bà Cháu ngoại, cháu nội một nhà đông vui Nói thì trẻ tựa đôi mươi Nghe ra như thể tiếng cười tiếc xuân Sáu mươi ai chẳng tần ngần Bạc đầu ta vẫn muôn phần thương nhau Yêu đương vẫn thuở ban đầu Nhấp nhô sóng ... nhấp nhô tàu khơi xa Ai hay hoa biển bây giờ Đã thành mái tóc bạc phơ mất rồi Hay là màu trắng tinh khôi Là màu thanh bạch một đời kiên trung Nước non xa đã muôn trùng “Kiếm chào” ánh thép - đêm bừng lửa soi Lệ nhòa ánh mắt bạn tôi * Chạnh lòng thương biết bao người đã xa Hồn còn ẩn khuất dưới cờ Về đây ôn lại chuyện xưa quê nhà Bốn mươi năm ... một giấc mơ Những chàng Hổ Cáp ngu ngơ ngày nào Vẫn hiên ngang giữa ba đào Mặc con sóng phủ boong tàu ... biển xa Những chàng Hổ Cáp chưa già Bốn mươi năm mới chỉ là phút giây. Riêng HC2 PNVụ cho biết gần như kỳ nào tham dự Đại Hội giờ chào cờ và truy điệu bạn ấy đều khóc .... Kỷ niệm ĐNHC 40 tuổi (1969-2009) và 39 năm ngày ĐNHC ra khơi (1970-2009) nguyễn đình hoàng |