Mỗi chấm thiên văn nhớ hải đài
Gặp lại đây rồi trăng rất non
Xá chi trăng khuyết với trăng tròn
Thượng huyền ai gọi trăng mùa cũ
Nỗi nhớ đong đầy, nỗi nhớ son.
Treo giữa freeway đọng nét cười
Ai về xuôi ngược bóng trăng soi
Và ai chợt ngước nhìn trăng, núi
Cho chút lòng đơn đỡ lẻ loi
Trăng mới vừa lên trăng đã nghiêng
Mù xa gió gác với trăng thềm
Tơ trăng- Núi biếc- Đôi hồn mộng
Trăng ngủ vai người, giấc ngủ êm
Xa lắm! Xa rồi! Xa chất ngất!
Quê nhà thăm thẳm vạn trùng khơi
Biển Đông trăng trải hồn cô quạnh
Nhớ nước hoang mang tiếng thở dài
Ới hỡi về đâu trăm triệu dân
Dặm biển khơi xa cứ hẹp dần
Khắp nước cú diều loang bóng giăc.
Ai người vỗ gối cứu lương dân ( * )
Trăng đã nghiêng mau xuống núi rồi
Gửi vào nỗi nhớ bóng trăng soi
Tàu ta đi mãi vào vô tận
Mỗi chấm thiên văn nhớ hải đài
Nhớ mãi bờ xa bóng hải đăng
Ke Gà, Ô Cấp bóng sương dâng
Bên bờ ngóng mãi tàu xa xứ
Một thuở quay về lộng gió đông
Lộng gió ngàn phương một nẻo về
Bãi bồi, bờ nước, bến sông quê
Reo mừng biển cũ vùi thây giặc.
Hải pháo gầm vang đã trọn thề
Cali đầu Xuân Canh Tý 2020
NĐHoàng
( * ) Nguyên văn Hán Việt: "Dư thường lâm xan vong thực, trung dạ phủ chẩm, thế tứ giao di, tâm phúc như đảo".
Nghĩa là: "Ta thường đến bữa quên ăn, nửa đêm vỗ gối, nước mắt đầm đìa, lòng đau như cắt". ( Dụ chư tì tướng hịch văn - Hưng Đạo Vương Trần Quốc Tuấn ).
"Thế tứ giao di tam phúc như đảo" dịch sát nghĩa:" Lệ rơi đầy hai má, lòng dạ rối bời"
|
|